Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

Có một ngày trong ngăn sách cũ


Có một ngày trong ngăn sách cũ

Tác gi: Đỗ Trung Quân
có một chiều như thế trong đời
trên vai tôi nàng khóc
có một chiều mưa của khắp thế gian
lặng trong một giọt nước mắt
có một chiều như thế trong đời
muối của mọi đại dương
trên lưỡi tôi
khô đắng
có một chiều như thế
mọi màu tím của hoàng hôn
tím như không thể tím hơn được nữa
run rẩy
chùm hoa nhỏ
tay nàng
có một ngày cộng tất cả li tan
thành lặng im thảng thốt
có một chiều trong ngăn sách cũ
tình cờ
còn nguyên vẹn một điều gì
đã mất.



có những lần mình dạo quanh quanh, vô định – giống như cuộc đời mình vậy. và mình nhận ra, mình đã đánh mất những điều tưởng rằng sẽ mãi “nguyên vẹn”. làm sao em biết bia đá không đau[1]?
Cuộc đời này, cuối cùng cũng trở về vạch xuất phát. Cứ mỗi lần va vấp, mình lại muốn đi đến nơi nào đó, không ai biết mình là ai, không ai biết tiểu sử của mình.
nhưng
đó chỉ là ảo tưởng. mình nhận ra mình phải xuất phát ngay từ chính nơi mình đã vấp ngã. Tại sao mình lại phải đứng lên, khi biết rằng sẽ có lúc sẽ lại vấp ngã? Tại sao mình lại cười, khi biết rằng sẽ có lúc nước mắt tuôn như mưa? Tại sao mình lại kết bạn, khi biết rằng sẽ có lúc chính những người bạn ấy lại cứa mình đến quặn thắt?

Nghĩ về Mẹ ngày 20

Ngày xưa có mẹ

Tác giả: Thanh Nguyên




Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như Trời – Đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn chắc không ai ngoài mẹ

Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đã cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật nên tiếng “Mẹ”

Mẹ!
Cái tiếng gọi mà từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu

Mẹ!
Có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, tình yêu, hạnh phúc

Mẹ!
Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con

Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng…

Rồi những đứa bé lại chào đời và lớn lên theo năm tháng
Biết bao người được làm mẹ trong ngày
Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga trên trái đất này
Thành âm thanh không bao giờ vắng lặng

Mẹ!
Có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đóm lửa thiêng liêng
Cháy trong bão bùng, cháy trong đêm tối 


Mẹ!
Có nghĩa là mãi mãi
Là cho – đi – không – đòi – lại – bao – giờ
Cổ tích thường bắt đầu từ : “Ngày xưa có một công chúa…” hay “Ngày xưa có một vị vua…”
Cổ tích còn bắt đầu từ: “Ngày xưa có mẹ… ”