Có một ngày trong ngăn sách cũ
có một chiều như thế trong đờitrên vai tôi nàng khóc
có một chiều mưa của khắp thế gian
lặng trong một giọt nước mắt
có một chiều như thế trong đời
muối của mọi đại dương
trên lưỡi tôi
khô đắng
có một chiều như thế
mọi màu tím của hoàng hôn
tím như không thể tím hơn được nữa
run rẩy
chùm hoa nhỏ
tay nàng
có một ngày cộng tất cả li tan
thành lặng im thảng thốt
có một chiều trong ngăn sách cũ
tình cờ
còn nguyên vẹn một điều gì
đã mất.
có
những lần mình dạo quanh quanh, vô định – giống như cuộc đời mình vậy. và mình
nhận ra, mình đã đánh mất những điều tưởng rằng sẽ mãi “nguyên vẹn”. làm sao em
biết bia đá không đau[1]?
Cuộc
đời này, cuối cùng cũng trở về vạch xuất phát. Cứ mỗi lần va vấp, mình lại muốn
đi đến nơi nào đó, không ai biết mình là ai, không ai biết tiểu sử của mình.
nhưng
đó
chỉ là ảo tưởng. mình nhận ra mình phải xuất phát ngay từ chính nơi mình đã vấp
ngã. Tại sao mình lại phải đứng lên, khi biết rằng sẽ có lúc sẽ lại vấp ngã? Tại
sao mình lại cười, khi biết rằng sẽ có lúc nước mắt tuôn như mưa? Tại sao mình
lại kết bạn, khi biết rằng sẽ có lúc chính những người bạn ấy lại cứa mình đến
quặn thắt?